
Phần I: Những Bài Suy Niệm Cho 40 Ngày
NIỀM TIN ĐƯỢC TÌM THẤY GIỮA CHÚNG TA
Niềm tin đang hiển lộ giữa con người sau cuộc tấn công vào tòa Tháp Đôi của Trung Tâm Thương Mại Thế giới, New York. Theo một nghĩa nào đó, sự biểu hiện này mỗi lúc lan rộng khắp nơi. Mọi người từ nhiều niềm tin khác nhau đã ngồi lại với nhau để cầu nguyện. Mọi người đủ mọi tầng lớp, những công việc, những trách nhiệm cũng như nhiều chủng tộc khác nhau dường như đều có chung một phản ứng bộc phát: “Ôi, Chúa tôi!” Đây không phải là điều tuyệt vời hay sao? Dường như bi kịch này tưởng chừng như không may nhưng hóa ra lại là may.
Khi viên đại đội trưởng bày tỏ niềm tin của ông vào Đức Giêsu (Lc7,1-10), ông đã đến với Chúa khi người nô lệ được ông tin cẩn, chứ không phải là đứa con trai của ông. Tên nô lệ này đang ở trong tình trạng gay go - anh ta đang bị ốm nặng. Viên đội trưởng đã nghe biết về Chúa Giêsu với những dấu lạ Người thực hiện ở Galilê. Ông tin vào sức mạnh của nhà giảng thuyết mà ông ta đã biết này. Phần thưởng vì ông đã tin là việc người đầy tớ đau bệnh được chữa lành. Viên đội trưởng đã bày tỏ niềm tin thật tuyệt vời.
Tôi cố gắng để trở thành một người dám luôn tin vào sự tốt lành của con người, ngay cả có lúc người ta cho tôi biết tôi sai lầm hay tôi là kẻ không biết đọc ra được tình thế xung quanh. Tuy nhiên, sâu thẳm lòng tôi, tôi quyết trải rộng lòng ra với mọi người: đối với những người thân quen cũng như đối với những người chẳng mấy thân thiện. Dĩ nhiên, tôi cũng tự hỏi đâu là giới hạn cho chính bản thân.
Tôi tin vào lòng Chúa thương xót. Tôi có thể tin vào những tổ chức khác nhau của giới sinh viên, tôi có thể tin vào những thành viên trong ban quản trị địa phương của trường đang sát cánh bên tôi và cũng thế, tôi tin tưởng vào Câu Lạc Bộ của Khoa. Nếu Chúa Giêsu sống trong thời đại hôm nay và ở trong hoàn cảnh của tôi, Ngài cũng sẽ làm như thế.
Gần đây, chúng tôi đã gặt hái được những hoa trái của niềm tin đó vào Thiên Chúa và vào những người xung quanh. Do đó, tôi mong mỗi lúc có thêm tình liên đới trong suốt thời gian học. Tôi quảng bá mọi người hãy biết cho đi hết sức có thể, cả những sinh viên cũng như những nhân viên trong khoa. Cần thiết để đọc ra đâu có nhu cầu cần được đáp ứng. Tinh thần tự nguyện là đỉnh cao trong bối cảnh xây dựng cộng đoàn. Vì thế, một người nào đó làm việc chung với người khác thì dù có thích hay không thích, người đó cũng đang dâng lên Chúa một hiến lễ vì tình liên đới.
Chúng ta có thể thực hiện điều này cách thành công nếu chúng ta cho phép Chúa Giêsu trú ngụ thực sự trong chúng ta. Ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn và phúc tạp mà chúng ta đang đương đầu cũng có thể là điều rất cần thiết giúp cho chúng ta có một nhận thức sâu sắc hơn. Chẳng hạn, những người dân New York đã phải trải qua kinh nghiệm kinh hoàng trước khi họ có thể tìm lại sự vững mạnh bên nhau. Nếu không, họ sẽ biến thành rô-bô, vốn chẳng hề biết quan tâm chăm lo cho người khác. Đặt ra vấn đề về Giấc Mơ Hoa Kỳ lúc này đây thật là đúng đắn. Chúng ta phải chấp nhận những tổn hại của chúng ta và khám phá ra những lý do ẩn sau chúng là gì.
Tôi rất tự hào về điều này – đó là sự khiêm cung của chúng ta trong suốt chương trình của khoa về việc phát triển con người. Thái độ khiêm tốn này mở đường cho sự hiểu biết lẫn nhau giữa sinh viên và khoa trong trường của chúng ta.
Tạ ơn Chúa! Và cảm ơn các bạn!